
Chỉ Một Chén Cơm Chan Mắm, Cả Tuổi Thơ Ừa Về Có những ngày, giữa phố xá đông đúc, bỗng thèm đến cháy lòng… một chén cơm trắng chan mắm. Không cao lương mỹ vị, không cần rau thịt cầu kỳ. Chỉ là chút mắm ruốc hay giọt nước mắm nhỉ thơm nồng, mà đủ khiến lòng xuyến xao. Tôi gọi đó là "món ăn ký ức". Cơm chan mắm – đặc sản của những ngày nghèo mà ấm Tuổi thơ tôi lớn lên giữa vùng quê đầy nắng gió, nơi mỗi buổi trưa hè râm ran tiếng ve, mẹ ngồi bên bếp lửa lách tách, tay đảo đều nồi cơm mới. Bữa cơm nhà nghèo lắm khi chẳng có gì ngoài dĩa rau luộc và chén mắm đặt giữa mâm. Mắm khi thì mắm ruốc dầm ớt, lúc là nước mắm cá cơm pha tỏi đường, vài lát chanh mỏng. Vậy mà ai cũng ăn ngon lành. Cơm trắng thơm dẻo, mắm mặn mòi vị biển, thêm vài cọng rau vườn – ấy là hạnh phúc giản đơn. Những thứ mộc mạc ấy nuôi tôi lớn lên, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nó không chỉ là thức ăn, mà là tình yêu của mẹ, là mồ hôi cha, là cả một miền ký ức. Mắm – linh hồn trong bếp của người Việt Ở q...