
Nước Mắm – Một Món Quà Của Tình Thân Chiều nay, trời Sài Gòn bất chợt đổ mưa. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa rơi tí tách lên mái tôn mà lòng bỗng chùng xuống. Không hiểu sao, trong cái lành lạnh của cơn mưa đầu mùa, tôi lại nhớ má… nhớ bữa cơm quê nghèo ngày xưa đến quay quắt. “Cơm chín rồi nghen, xuống ăn kẻo nguội!” – giọng má vang lên từ dưới bếp như còn đâu đây. Hồi đó, căn bếp nhà tôi chỉ lợp lá, tường tre, khói bếp quẩn trong mái, cay xè mắt, vậy mà ấm áp vô cùng. Má ngồi bên bếp lửa, quẹt tay lên trán dính tro mà vẫn cười: “Mắm này má làm hồi Tết, ngon lắm đó nghen.” Mùi Mắm Quê – Hơi Thở Của Tuổi Thơ Hồi nhỏ, tôi mê nhất là mắm ruốc. Cái mùi mặn mòi, thơm nức của nó bốc lên từ nồi kho quẹt sôi lục bục, quyện với mùi cơm trắng mới chín tới. Má hay kho mắm ruốc với chút tóp mỡ, vài lát ớt sừng chín đỏ, thêm chút nước dừa xiêm cho dậy mùi. Chỉ vậy thôi mà ba với mấy anh tôi ăn hì hụp, chan mắm vào cơm trắng, trộn đều rồi gắp từng miếng rau luộc xanh mướt. Còn tô...