Nước Mắm – Một Món Quà Của Tình Thân

Chiều nay, trời Sài Gòn bất chợt đổ mưa. Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn những hạt mưa rơi tí tách lên mái tôn mà lòng bỗng chùng xuống. Không hiểu sao, trong cái lành lạnh của cơn mưa đầu mùa, tôi lại nhớ má… nhớ bữa cơm quê nghèo ngày xưa đến quay quắt.

“Cơm chín rồi nghen, xuống ăn kẻo nguội!” – giọng má vang lên từ dưới bếp như còn đâu đây. Hồi đó, căn bếp nhà tôi chỉ lợp lá, tường tre, khói bếp quẩn trong mái, cay xè mắt, vậy mà ấm áp vô cùng. Má ngồi bên bếp lửa, quẹt tay lên trán dính tro mà vẫn cười: “Mắm này má làm hồi Tết, ngon lắm đó nghen.”



Mùi Mắm Quê – Hơi Thở Của Tuổi Thơ

Hồi nhỏ, tôi mê nhất là mắm ruốc. Cái mùi mặn mòi, thơm nức của nó bốc lên từ nồi kho quẹt sôi lục bục, quyện với mùi cơm trắng mới chín tới. Má hay kho mắm ruốc với chút tóp mỡ, vài lát ớt sừng chín đỏ, thêm chút nước dừa xiêm cho dậy mùi. Chỉ vậy thôi mà ba với mấy anh tôi ăn hì hụp, chan mắm vào cơm trắng, trộn đều rồi gắp từng miếng rau luộc xanh mướt. Còn tôi thì cứ giành cái phần khét ở đáy nồi, giòn tan, thơm phức.

“Trời mưa mà có chén mắm ruốc kho quẹt với dưa leo là hết sẩy,” má hay nói vậy mỗi khi trời đổ mưa. Mắm không chỉ là món ăn, nó là thứ gắn kết, là cầu nối vô hình của tình thân. Mỗi lần có khách đến nhà, má lại ra sau vườn hái mớ rau sống, lấy ít mắm ruốc trộn sả tỏi mang lên, rồi bảo: “Mắm nhà làm, ăn thử coi, đậm đà lắm!”

Tiếng Bát Đũa Lách Cách, Tiếng Cười Đầy Nhà

Mỗi chiều, khi mặt trời khuất dần sau rặng tre cuối xóm, cả nhà tôi lại tụ họp bên mâm cơm. Có khi chỉ đơn sơ vài con cá nướng, chút rau luộc, chén nước mắm tỏi ớt mà rộn rã tiếng cười. Tôi còn nhớ như in dáng ông nội ngồi nhai chậm rãi, vừa ăn vừa kể chuyện xưa: “Ngày xưa đó nghen, ông với bà con ăn cơm với mắm ruốc không mà nuôi được bảy đứa con.”

Tôi, lúc đó còn nhỏ xíu, đâu hiểu hết ý nghĩa những câu chuyện đó. Chỉ biết mắm ruốc má làm lúc nào cũng ngon nhất. Ngon vì hương vị, mà ngon vì có cả tình thương má gói ghém trong từng muỗng mắm.

“Con ăn đi, gắp thêm miếng nữa, mắm ruốc này má mới kho sáng nay,” má nói, tay thoăn thoắt chan nước mắm lên chén cơm tôi. Cái cách má chăm chút từng phần ăn cho cả nhà, không cần lời nói, cũng đủ thấy hết tình thương của người mẹ quê.

Về Quê Ăn Chén Cơm Mắm

Lâu rồi tôi chưa về quê. Cuộc sống nơi phố thị cuốn tôi đi như dòng chảy không có lối ngược. Có lần, đang ăn cơm ở quán, thấy đứa nhỏ bàn bên chan nước mắm vào cơm trắng mà lòng tôi bồi hồi. Một cảm giác thân quen ập về, y như lần đầu tôi ăn cơm chan mắm ruốc má kho, hồi mới vào lớp một.

Những buổi trưa hè, nắng chang chang, tụi tôi đi chơi về mồ hôi nhễ nhại, thấy má đang kho mắm là ùa vô liền. Má múc cho mỗi đứa chén cơm, chan ít mắm, dằm thêm quả trứng luộc, mà tụi tôi ăn sạch trơn. “Tụi nhỏ ăn cơm với mắm ruốc mà tấm tắc hoài,” má cười, ánh mắt đầy tự hào.

Bữa cơm quê không sang trọng, không nhiều món, nhưng là nơi chứa đựng đầy ắp yêu thương. Từng giọt mắm – là mồ hôi công sức của cả nhà chờ phơi cá, ủ mắm, chắt lọc từng giọt. Là ký ức của những buổi chiều ngồi canh bếp, nghe mùi mắm thơm mà lòng thấy ấm.

\


Giữ Gìn Một Chút Hương Quê

Giờ đây, khi lớn rồi, tôi mới hiểu rằng: nước mắm không chỉ là thứ gia vị, nó là linh hồn của ẩm thực Việt, là biểu tượng của sự gắn bó gia đình. Mỗi lần tôi mở nắp chai nước mắm Hương Trung, mùi thơm ấy lại đưa tôi trở về ký ức – nơi có má, có căn bếp nhỏ, có bữa cơm chan đầy thương yêu.

Tôi chọn nước mắm Hương Trung không chỉ vì hương vị truyền thống, mà vì nó gợi nhớ quá khứ. Những giọt nước mắm được ủ từ cá cơm, muối biển, qua năm tháng nắng gió như chất chứa cả miền ký ức tuổi thơ. Như có lần dì tôi bảo: “Mắm Hương Trung đậm đà như mắm hồi xưa bà nội con làm, thiệt chớ chẳng sai!”

Tôi mang nước mắm ấy biếu ngoại, biếu má. Má cầm chai mắm, mỉm cười: “Mắm này nặng tình quê mình quá hà con.”

Bữa Cơm Là Tình Thân

Có lần về quê, tôi mang theo chai mắm Hương Trung tặng má. Má đem ra kho mắm ruốc, như ngày xưa, lại có tóp mỡ, chút ớt, thêm trái cà pháo dằm mắm tỏi chua cay. Ngồi bên mâm cơm nhỏ, tôi – đứa con xa quê – bỗng thấy nghèn nghẹn.

“Cơm ngon quá má ơi,” tôi nói, như ngày còn bé.

“Ừ, có con về ăn, má nấu ngon hơn,” má cười, gắp cho tôi thêm miếng rau luộc chấm mắm.

Đâu cần cao lương mỹ vị. Chỉ cần bữa cơm quê, có tiếng bát đũa lách cách, có mùi mắm thơm lừng và những người thương bên cạnh, là đủ cho một hạnh phúc tròn đầy.

Lời Gửi Gắm Cho Những Đứa Con Xa Quê

Nếu có ai đó hỏi tôi: “Quê hương là gì?” Tôi sẽ không nói đến địa danh, bản đồ, hay ngọn núi con sông. Tôi sẽ nói: Quê hương là mùi mắm má kho, là bữa cơm giản dị chan nước mắm, là tiếng cười ông bà cha mẹ trong căn bếp nhỏ.

Và nếu bạn đang ở đâu đó, giữa Sài Gòn náo nhiệt, Hà Nội vội vã hay nơi xa xôi đất khách… thì một chai nước mắm ngon, một bữa cơm chan mắm ruốc có thể là chiếc cầu để bạn trở về – về với những ký ức không tên, về với nơi gọi là nhà.


🛒 Đặt hàng ngay tại Shopee Hương Trung
🌐 Xem thêm tại huongtrung.vn
📘 Hoặc kết nối qua Facebook Hương Trung
☎ Hết mắm gọi tôi nha: 0853721033

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này